thầy chủ nhiệm từng hồi tưởng lại thế này: “ngày trước vì trốn học, các em ấy . các em bảo là thầy ơi, chúng em nhất định sẽ về thăm thầy, nhưng mà sau đó chẳng có ai quay về cả”.
và cứ thế, tôi cũng đã khóa lại 3 năm ẹp ẽ nhất của ời mình.tôi cứ ngỡ sẽ là cảnh tượng mọi người c c c c ccación giấy tung nói lời từ biệt chúng tôi…nhưng những cảnh tượng ấy không hề xảy ra.
chiều hôm ấy bình lặng lắm, mọi người ều lặng lẽ thu dọn Sách vở, lau dọn pHòng học, cũng giống như cảnh tượng vào những lần t ổn t ổn t ổ Đó là những việc quen thuộc mà mọi người đã từng làm vô số lần, quen thuộc như mới đy thôi, chung tôi vẫn còn ngồi ấy nghe nghy cô giải ềề sau mỗi ky vậy vậy vậy vậy vậy vậy vậy vậy vậ . nhưng lần này đã là lần cuối cùng rồi, cũng không thể nào quay trở lại được nữa. tạm biệt nhé, thuở cấp 3 của tôi!
sợ bao nhiêu đêm thức học bài mà vào phòng thi làm bài không ược, sợ điểm kém… và hơn cả là sợ kỳ vọng củy run. hay nói khác hơn, đó là những cái sợ rất “học trò”, một cái sợ mà bất cứ thế hệ nào cũng có.
- stt người cũ với bạn là một hồi ức đẹp hay là những đau thương
- stt ký ức xin hãy ngủ yên để ta an nhiên và bình thản với cuộc đời
- stt đắng cay trong tình yêu là một thứ gia vị đau đớn nhất khi trải qua
năm nay, tháng năm lại về, mùa thi lại đến – vẫn là những mùa thi – nhưng ta thì không. ta không còn là cô bé ngày nào hồi hộp chờ phát đề thi trong ngày thi tốt nghiệp, cũng không còn những cảm xúc mới mẻ khi được làm bài thi tuyển sinh, nhưng ta vẫn cảm nhận rất rõ về những mùa thi mà mình đã đi qua.
thi Đại học xong, tốt nghiệp, chắc chắn sẽ có cả đám nhỏ, vội vàng ném cặp, ném sách, đi tụ tập, liên karam hoankem, đ ĩ ng hoankem, online shopping mình đã được giải phóng… mà nào đâu biết, nơi các em vừa rời khỏi, chính là thiên đường.
bạn sẽ chẳng thể gặp lại người bạn thầm mến. bạn tốt nhất của bạn rồi sẽ trở thành bạn tốt nhất của một người khác. rồi sẽ đột nhiên mất liên lạc với cả mấy chục with người.
sẽ chẳng còn ngày ngày được gặp con bạn sáng ra gọi tôi dậy, những buổi tôi tới lớp muộn sẽ điểm danh giú bi chop. sẽ chẳng còn ai đi loan quanh với tôi, khóc cười với tôi, lúc tôi yêu đương mù quáng, chửi cho tôi tỉnh ra. quan trọng nhất, sẽ chẳng có ai phũ tôi là “đồ hai lưng” nữa.
ta biết những mùa thi đó với ta nay đã xa lắm rồi và ta cũng biết thời gian đã qua đi sẽ không thể nào quay trở lại. Dù thế nhưng ta vẫn cứ thấy mình nôn nao, xao xuyến lùng khi thoang gặp những tà áo trắng, những chùm pHượng ỏ và cả những hạt mưa vô tình làm ềt. bởi vì nó đã làm “ướt” một vùng kỷ niệm và làm ta nhớ lại những mùa hè – mùa chia tay và cả… những mùa thi.
cũng là những lo lắng, mong mỏi, cũng là những buồn vui lẫn lộn khi phải chia tay bạn bè và bước tiếp trên con đường mới. thế đó, cuộc đời như một vòng xoay của cảm xúc, giờ ngồi nhớ lại mùa thi xa xôi nào đó ta mới thấy rằng đại học không phải là một kỳ thi quá khó nhưng luôn căng thẳng vì ta hay tưởng tượng không đỗ đại học là một điều khủng khiếp thế nào… thế là ta học, bạn ta học, học cho tương lai, sự nghiệp bản thân của mỗi người. Ngày than thênh that, mỗi người rồi lại có một hướng đi cho riêng mình và ai cũng có lúc nhớ về ngày mình “lều chõng” đi thi nhưt kỷ niệm ẹp củc.
có lẽ kết thúc mùa thi này, ai cũng sẽ tìm được cho mình một con đường mới, niềm vui và hạnh phúc mới. hãy chờ nhé! thành công đang đến và hạnh phúc sắp mỉm cười.
chia tay với trường, với lớp, với bảng đen phấn trắng, với thầy cô, bè bạn, với chiếc ghế đá ta vẫn ngồi học bài, với gốc phượng nghịch … và với cả một người mà ta biết là nếu không có “người đó” thì kỷ niệm tuổi học trò của ta không thể nào ọng mãi ếnât!
nói chung, tốt nghiệp, chính là sự bắt đầu một cuộc sống mới với mỗi chúng ta. những người minh từng ghét cay ghét đắng, giờ thậm chí cũng thấy có chút nhớ.
tốt nghiệp ư, có nghĩa là sẽ không còn được nghe câu “dậy đi mày, muộn rồi!” của bạn cùng phòng, không còn được nghe câu “tôi điểm danh nhé!” của thầy cô, không còn được nghe câu “Ăn ở đây hay mang đi hả con?” của cô canteen. không còn nghỉ hè, không còn ưu đãi học sinh sinh viên. bạn bè chẳng được hẹn hò tụ tập thường xuyên. khoác lên mình bộ áo cử nhân, chụp ảnh, đó là niềm vui cuối cùng. tất cả mọi người rồi sẽ biến thành: “tôi có một người bạn…”
lời kết: trước khi tốt nghiệp, ta chỉc có một chút hiểu biết nhất ịnh về sự khắc nghiệt của xã hôi, sau khi tốt nghiệp, bạn sẽ pHải chân chân chong tan khốc ấy. bạn sẽ phải bắt ầu tìm việc làm, bạn bắt ầu phải kiếm tiền, bạn bắt ầu pHải lên kếch hoạch tương lai, bạt ầu phải từng bước xâng một gia.

Tôi là Huỳnh Công Thịnh từng là sinh viên xuất sắc của khoa Công nghệ thông tin, Học viện Công nghệ bưu chính viễn thông TP Hồ Chí Minh, được Microsoft phong tặng danh hiệu MVP năm 2009 vì những đóng góp cho cộng đồng người dùng hệ điều hành Windows.